VŨ VĂN
Một bà
già tuổi mất sức, tên NTN ở xã Lộc Thành, huyện Bảo Lâm (Lâm Đồng)
bỗng chốc sống với tâm trạng đứng ngồi không yên: “Đã gần trọn cuộc đời, tôi
chưa bao giờ thiếu nợ ai một đồng nào. Vậy mà giờ đây, bên thi hành án nói sẽ
kê biên, cưỡng chế nhà cửa của tôi, gọi là đảm bảo hiệu lực một bản án mua bán
đất sang tay. Tôi mang tiếng là người mắc nợ mà không chịu trả, oan cho tôi
quá…” Vì sao bà N gặp nông nỗi này?
Hết hành chính xử đến tòa xử !
Sự
việc được xác định: Ngày 04/4/1996, ông NĐH (Bình Chánh, TPHCM) lên
Lộc Thành, Bảo Lâm (Lâm Đồng) sang nhượng lại lô đất thổ cư 500mét vuông của bà
NTN tại thôn 8B. Hai bên thiết lập văn tự bằng hình thức điền vào
mẫu “đơn chuyển nhượng quyền sử dụng đất…” đã in sẵn. Sau khi cán bộ địa chính
xã lập biên bản xác minh hiện trạng đất khai phá, sử dụng ổn định, không tranh
chấp; giới cận đông-tây-nam-bắc, ngày 05/4/1996, Chủ tịch UBND xã Lộc Thành,
Nguyễn Văn Thành ký tên, đóng dấu: “Xét đơn chuyển quyền sử dụng đất của bà
NTN….có biên bản đính kèm. Kính chuyển các cơ quan thẩm quyền xét
quyết định…” Kế tiếp Bà N giao đất, nhận 5 lượng vàng từ ông NĐH, coi như việc sang nhượng đã hoàn tất.
Thế
nhưng đến ngày 24/4/1996 khi ông H chuẩn bị làm nhà trên đất vừa sang nhượng
thì điều nghịch lý bỗng xảy ra: Uy ban nhân dân xã Lộc Thành lại ra thông báo
đình chỉ vì thửa đất này thuộc diện quy hoạch xây dựng trạm xá xã (?!) Vụ khiếu kiện bắt đầu bùng phát từ đây. Ngày
31/3/1997, UBND huyện Bảo Lâm ra quyết định số 74, “xử”: Bác đơn khiếu nại của
ông NĐH đòi lại tiền mua đất thổ cư của bà NTN. Ông
H chuyển hướng sang tố cáo bà N lừa đảo bán đất. Ngày 17/6/2002, UBND
huyện Bảo Lâm ra công văn số 100 nêu: Việc mua bán đất này là không hợp pháp.
Đề nghị Công an huyện và UBND xã Lộc Thành xử lý theo pháp luật. Cuối cùng ngày
30/12/2002, UBND huyện Bảo Lâm ra quyết định số 1017 thu hồi và hủy bỏ quyết
định số 74 ngày 31/3/1997 cũng của UBND huyện Bảo Lâm như đã nêu trên.
Ông
H được cơ quan chức năng hướng dẫn kiện ra tòa án. Ngày 15/9/2003, Tòa sơ
thẩm huyện Bảo Lâm “quyết”: Chấp nhận yêu cầu khởi kiện của ông NĐH về việc hủy hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng đất. Buộc bà NTN hoàn trả ông NĐH 09 lượng vàng 24K. Lên cấp phúc thẩm ngày
19/11/2003, TAND tỉnh Lâm Đồng xử “giữ nguyên bản án sơ thẩm ” này.
Trong
thời gian vụ việc hết xử qua 2 lần cấp hành chính đến cấp tòa án sơ thẩm, phúc
thẩm, lô đất sang nhượng 500 mét vuông đã bị UBND xã Lộc Thành thu hồi và…xây
xong trạm xá!
Bên được, bên oan
Luật
đã định đối với hợp đồng vô hiệu, hai bên phải khôi phục lại tình trạng ban
đầu, nhưng ở đây bà N buộc phải trả lại số vàng cho ông H nhưng diện
tích đất sang nhượng đã…thành trạm xá. Bà N làm đơn yêu cầu các cơ quan chức
năng đền bù khi thu hồi diện tích đất này nhưng vẫn chưa có kết quả. Ở đây cần
nói thêm rằng, UBND xã Lộc Thành thu hồi diện tích đất (gọi là quy hoạch) trực
tiếp từ “tay” ông H, sau này bà N mới vỡ lẽ. Thêm nữa nói là đất quy
hoạch mà thực tế từ người dân đến cán bộ thôn, cán bộ địa chính và một số lãnh
đạo xã cũng thừa nhận không được công khai biết trước (?!)
Bà
N đang lâm vào tâm thế oái oăm. 500 mét vuông đó là một phần diện tích nằm
trên một khu đồi hoang rộng lớn mà gia đình bà đã khai phá từ năm 1980. Năm
1990, bà N “cắt” bán ông T ( người cùng thôn) một lô, sau đó được đền bù
thỏa đáng khi ngành dâu tằm tơ thu hồi xây một chi nhánh ngân hàng. Năm 1993
gia đình bà N cùng với một người nữa tự nguyện hiến thêm 15m mặt đường để
xây trạm y tế, nhưng sau đó xã Lộc Thành lại xây…thành điểm bưu điện. Đến lượt
lô đất 500 mét vuông bán cho ông H thì bỗng nhiên “lấy” xây trạm y tế. Đất
khai phá, canh tác ổn định, sang nhượng cho ông H bảy năm về trước nay mất
trắng hay sao? ( giá thị trường từ 09 lượng vàng 24K lúc sang nhượng, tăng lên
khoảng 40 lượng vàng thời điểm này)
Thiết
nghĩ , hộ bà NTN chưa được nhận khoản tiền đền bù, giải tỏa nào mà
buộc phải thi hành án 09 lượng vàng ngay cho ông NĐH ( người mua
đất) thì thật là bất công, không hợp lý và…trái luật nữa!./.
Tháng 10/2004