VŨ VĂN
Nắm
tay người sau cùng ngồi vào “boong”, chàng tài công trẻ măng ôm tròn tay lái
cười nhẹ: “Đi nhen!” Rồi trong tích tắc, chiếc đò rẽ sóng lọt thỏm giữa trùng
dương. Đời tài công. Người đi đò. Trời mây và sông nước. Giao hòa đến vô cùng…
BIẾT
“LỘI” LÚC LÊN NĂM
Sáng trong, tôi
ngồi vào chiếc ghế cạnh buồng lái đi chợ nổi Cần Thơ. Trời lập đông lành lạnh,
anh tài công tên Thôi với nụ cười…mát rượi: “5 tuổi biết “’lội” xuống kênh. 10
tuổi đã “lội” ra được biển lớn. Quen “gồi” ( rồi) !” Hỏi chuyện gia đình, Thôi
càng cởi mở hơn: “Tui sinh ra ở quận Cái Răng của thành phố Cần Thơ. Sông Cần
Thơ là một nhánh của dòng sông Hậu. Bờ bên này với quận Cái Răng là Bến Ninh
Kiều ( Quận Ninh Kiều) – phố trung tâm của trung tâm vùng châu thổ đồng bằng
sông Cửu Long... ”
Quận Cái Răng
nơi Thôi sinh ra là “phố của quê”. Bởi cuộc sống của người dân vẫn giữ lại
ruộng lúa “tám thơm”; để còn con lá lóc nướng trui; với phần đông hộ dân buôn
bán, làm dịch vụ thì…bơi thuyền trên sông nước ngày ngày. Và Thôi cũng là người
làm dịch vụ đưa khách “lội” trên sông đã
đôi chục năm rồi. Tên đầy đủ của Thôi là Nguyễn Ngọc Thôi, Tết Mậu Tý này đã
qua tới ba lần của ngưỡng tứ tuần rồi. Gia đình Thôi với vợ và 3 người con nay
đã nuôi lớn cũng nhờ từ chiếc xuồng nhỏ mà cha mẹ cho làm vốn liếng khi ra
riêng. Con sông này cho Thôi cái nghề đưa khách qua lại đôi bờ đầu tiên là chèo
tay xuồng ba lá. Tích góp dần dần thì sắm được chiếc vỏ lãi đầu máy nhỏ. Rồi
kha khá chút đỉnh thì huy động thêm vốn của gia đình mua được chiếc tàu du lịch
như bây giờ. “Tui là đời thứ ba làm nghề vận tải hành khách sông nước. Có chiếc
tàu này thì “phẻ re” thôi. Tui có đứa con trai đầu đã mười tám tuổi. Nó đang
nối nghề sông nước với tui… ”- Thôi tâm sự.
Thôi đếm được cả
quận Cái Răng của Thôi đã mở mang hơn 60 chiếc tàu du lịch. Mỗi chiếc tàu có
giá trị đầu tư hơn 50 triệu đồng, trọng tải 18 người (tương đương 7 tấn). Trước
khi trở thành tài công thì phải trải qua kỳ thi sát hạch để được cấp Bằng lái
thuyền hạng Ba, được chở tối đa 50 khách. 100% tài công biết lội từ lúc lên
năm; thuộc làu làu từng dòng nước vơi đầy của nhánh sông Hậu. Ngoại trừ những
ngày mưa gào bão giật, tàu phải “cắm sào” neo lại. Còn bình thường thì tài công
cứ thong thả đưa khách qua qua, lại lại, Thôi và đồng nghiệp hành nghề luôn đạt
được độ tuyệt đối an toàn; chưa hề phải đánh vật với bất kỳ sự cố nào.
DOANH
NGHIỆP… TÀI CÔNG
Nếu như ở Cần
Thơ phát triển nhanh loại tàu du lịch ngoạn cảnh, tốc độ vài mươi cây số mỗi
giờ thì ở Đất Mũi Cà Mau với lợi thế của những ca nô cao tốc. Bây giờ đường bộ
đã đến được huyện Năm Căn. Nhưng muốn đặt chân đến mũi đất bồi lấn biển thì
phải mất cả trăm cây số đường biển nữa. Một hệ thống kênh đào được nhà nước đầu
tư xây dựng, đưa vào sử dụng chạy ven rừng đước nên đã rút ngắn lộ trình xuống
còn một nửa.
Đời tài công được dịp mở ra làm ăn sôi động và thuận lợi hơn trong
cạnh tranh, nâng cao chất lượng phục vụ khách du lịch. Từ đoạn đường nhựa cuối
cùng của huyện Năm Căn, xuống biển với ca nô cao tốc trên mười chỗ ngồi chỉ một
tiếng đồng hồ là đến được Đất Mũi. Giá vận chuyển khứ- hồi mỗi người hồi giáp
năm Mậu Tý là một trăm ngàn đồng. Hôm ấy trời quang mây tạnh nên hàng giờ, hàng
phút trên bến với hàng chục chiếc ca nô vun vút vào ra.
Tài công tên
Phan Văn Bằng mới hai lăm tuổi đã giữ tay lái chính đến bảy năm. Gia đình của
Bằng là một doanh nghiệp…tài công. Hai người anh trai của Bằng ( 29 tuổi và 27
tuổi) cũng đều là tài công. Bằng nói : “Hiện gia đình em đang hoạt động liên
tục mỗi ngày ba chiếc ca nô, tổng giá trị đầu tư khoảng 600 triệu đồng…” Hỏi:
“Một chiếc ca nô đưa ra vận doanh bao lâu thì thu hồi được vốn đầu tư ?” Bằng chỉ
trả lời gián tiếp: “Ba chiếc ca nô là gia đình em tự đóng ( lắp ráp) lấy mà…”
Sau một vòng
tour “làm xiếc” trên sóng nước Năm Căn – Đất Mũi, tài công Phan Văn Bằng tiễn
khách ra về với nụ cười tươi rói của người làm du lịch có đẳng cấp “pờ rồ” (
chuyên nghiệp). Rồi trở lại chiếc ca nô đón chào một tour khách mới, Phan Văn
Bằng rõ là một chàng trai trẻ miệt sông nước với dáng người gọn chắc; với đôi
chân thoăn thoắt; và với đôi tay lướt trên “vô lăng” mềm như…tơ lụa.
Đất Mũi- Đà Lạt
Tháng 01.2008